BỮA CƠM HUYNH DỆ


Đúng 11 giờ Chúng tôi quây quần quanh
bàn ăn, để xin Chúa đến thánh hoá bữa ăn và cùng nhau hát vang bài “lạy Chúa
xin ngự đến với chúng con và xin thánh hoá những của ăn tay Ngài đã ban ” (Nhật
Lê).

HÈ ĐẾN
Hè lại đến với những ước mơ mới, ai đấy cũng tất bật chuổn bị cho mình mùa hè kì thú để có những kỉ niệm thật đẹp có thể chia sẻ với bạn bè. Cũng như mọi mùa hè khác, những mùa hè năm nay đặc biệt hơn và vinh dự hơn là xứ Phong Ý được đăng cai tổ chức MPS hè 2012. Mọi thứ chúng tôi dường như đã được giáo xứ chúng tôi chuổn bị chu đáo và hoàn tất. Bàu khí ngày càng nóng lên khi MPS sắp đến, lòng cảm thấy nôn nao và háo hức như một đứa trẻ được mẹ cho quà.
Mặc dù đã trải
qua một năm học MPS ở Kẻ Bền nhưng trong tôi vẫn cảm thấy tò mò. Tôi chỉ muốn
trời thật mau tối rồi lại mau sáng để nhanh được đi học MPS. Cuối cùng ngày mà
tôi chờ đợi cũng đến. MPS đã khởi đầu, với những trải nghiệm mới và một cuộc
sống mới của tôi. Tôi đã chuổn bị sẵn sàng mọi thứ như thể tôi đã trở thành một
người mới, tôi nhanh nhẹn hơn, gọn gang hơn và có vẻ như điệu hơn một chút, tôi
đi đi lại lại, đứng lên rồi lại ngồi xuống. Hầu như tôi không ngồi yên được,
trong lòng như có ngọn lủa đang thiêu đốt, trời đã tối hẳn mà tôi cũng chưa thể
nào nằm yên được. Tôi lại sợ nếu tôi ngủ trời sẽ sáng và tôi sẽ sẽ bị muộn mất.
Chưa bao giờ mà tôi lại thiếu tin tưởng vào chiếc đồng hồ báo thức của tôi như
vậy.
Lớp học đã khai
giảng được 2 ngày. Hôm nay đã là ngày thứ 3 nhưng tôi vẫn vảm thấy có điều gì
thật là lạ. Nhưng nghĩ ra đó là sự hồi hộp của ngày mới đến lớp. Bởi vì tôi có
chút việc ngoài Hà nội nên bây giờ tôi mới về để đi học MPS được. Ngày đầu đi
học tôi thấy hơi sờ sợ, ngài ngại thế nào ấy. Tôi tự hỏi không biết mọi người
thấy tôi thế nào ? có vui không ?. Tất cả suy nghĩ, lo lắng trong tôi tan biến
khi tôi gặp những ánh mắt trìu mến giọng nói thân thương, những bàn tay ấm áp
của các bạn của tôi trong MPS, như nhận được hơi ấm sau một năm xa cách.
Khi nghe tiêng
chuông vang lên mọi người tập trung ra sân Nhà thờ Phong Ý, tất cả mọi người
đều có chỗ đứng thành hàng , còn tôi được dẫn vào hàng của tổ 4. Mọi người sếp
hàng ngay ngắn và nhanh nhẹn như những chiến binh tinh nhuệ chuổn bị ra trận.
Tôi còn chưa biết sẽ làm gì thi Sơ Hằng đã chỉ dẫn cho tôi múa, để chuổn bị cho
việc đón tiếp phái đoàn của Toà giám mục lên không những thế mà còn là một bài
tập thể dục buổi sáng cho tinh thần thật sảng khoái. Bản nhạc cất lên hoà
nguyện vào không gian yên tĩnh làm phá vỡ đi khoảng cách giữa tôi với các bạn
của tôi.
Bản nhạc lúc trầm
lúc bổng, lúc mạnh lúc nhẹ, cũng giống như mỗi con người của chúng tôi “Đường
yêu thương cho ta gặp nhau, cùng chung bước đến an vui, chấp nhận nhau dù khác
biệt nhau, để không còn xa lạ , sống gần nhau và sống vì nhau, giúp nhau qua
khổ đau”.
Những lời bài hát
trong trẻo chạy theo làn gió bay vào trong tim của mỗi người chúng tôi. Khoảng
cách quãng đường xa từ 3 giáo hạt đến với Phong Ý đã được rút ngắn chỉ còn lại
con số không, như có sợi dây vô hình đã gắn kết mọi người với nhau như anh chị
em của mình. Tôi được sống trong mái nhà yêu thương có sự che chở của ban giảng
huấn, của các bạn đến từ 3 giáo hạt, những tình cảm thiêng liêng đã đã phá tan
đi cái nắng oi bức của mùa hè. Bất ngờ một quả bóng tròn mọc lên và mặt trời
chuyến sang màu vàng toả sáng các đám mây khoác những tia nắng vàng khiến cho
khuân mặt của chúng tôi nên nhỏ nhắn nhưng thật đáng yêu. Có vẻ như mọi người
đã thấm mệt nhưng lòng nhiệt huyết trong họ vẫn còn rạo rực trên đôi mắt.
Nguyễn Thị Huyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét